Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi.
Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Bạn ghét sự đợi chờ.
Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác.
Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Từ nay thôi hẳn đá bóng.
Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy.
Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Chúng là những bước chân của suy nghĩ.
Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. - Ông quả là người biết lo xa.
Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
Ông hãy trả lời có hay không. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.