Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi.
Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời.
Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Cũng là để thăm dò phản ứng. Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ.
Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình.
Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.
Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.
Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Mất mất người kể chuyện. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.
Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Tôi để mẹ dắt tôi đi.
Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Đời sống luôn cần những sự dung hòa.
Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.