Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.
Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ.
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Dù trái tim đương bề bộn. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay.
Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.
Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Màu mận đương độ chín.
Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não.
Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Cần quái gì sự thật và lí do.
Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết.
Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Người bảo đời là một bát sơri. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ.