Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Đừng lỡ nhiều là được.
Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế.
Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.
Bố mẹ con cũng buồn. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt.
Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).
Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh. Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có.
Không phải học con phải về đây ngay chứ. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Tôi không thích mèo. Có đến hàng trăm con.
Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.