Ta đã là kẻ thù lớn nhất của ta, là nguyên nhân cái mạt vận của ta". Kết quả, mỗi nhân viên phải ôm từng chồng báo cáo về nhà để nghiên cứu. Tôi còn nhớ những ngày bàn về sự xung đột giữa khoa học và tôn giáo.
Vì chúng tôi tuần tự theo một con đường hợp lý để tới một kết quả hữu lý. Vì mải giúp những người khác khổ sở hơn mình nhiều, nên tôi quên hẳn tôi đi. "Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa.
Ông tiếp: "Nhờ đó tôi thấy tự chủ được mình. Tổng thống Lincoln chắc không thể đảm nhận nổi những trọng trách của ông trong trận nội chiến nếu ông không nhận định rằng, kiêu hảnh và điên rồ mà đi đối đáp hàng trăm kẻ đối nghịch thì rất tai hại cho công cuộc. Tôi bây giờ còn vẳng nghe giọng người ca trong khi làm việc:
Một bà goá khác nghe lời ngọt ngào của một nhà buôn, dùng gần hết số tiền lãnh ở hãng bảo hiểm để mua những lô đất trống mà theo con buôn nọ thì "chắc chắc chỉ một năm nữa giá sẽ gấp đôi". Và tôi làm quen với ông Burton S. Những ký ức hồi nhỏ của một người có bệnh đó đại loại thường có những cử chỉ ích kỷ như vầy: "Tôi nhớ có lần tôi muốn nằm trên giường, nhưng anh tôi đã nằm ỳ trên đó rồi.
Sau, ông Howell đề nghị với uỷ ban chỉ xem xét từng vần đề một, rồi quyết định ngay. Bettger, một người đã thành công nhất ở Mỹ luôn hai chục năm nay trong nghề bán vé bảo hiểm. Buổi sáng, cô đếm xe bữa ấy biên được bao nhiêu tờ, rồi buổi chiều cô rán biên được nhiều hơn.
Để trả lời, ông kể một câu chuyện lý thú đến nỗi tôi còn nhớ mãi đến bây giờ, mặc dầu thoạt nghe có vẻ đùa! Chuyện là thế này: Có khi tôi ngạc nhiên về những lỗi lầm nặng của tôi. Bạn tự hỏi: "Nếu ta không giải quyết được vấn đề đó thì cái gì tai hại nhất có thể xảy tới cho ta được?".
Lều dựng trên một sàn gỗ bằng dây thừng. Ta nên lấy thế làm mừng. Muốn vậy chỉ cần thay đổi thái độ tinh thần, đừng đau đớn lo sợ nữa mà hãy hăng hái đấu tranh".
đều đã dạy nhân loai, nhưng trình bày như Dale Carnegie thì hơi có tính cách vị lợi, và tôi nghĩ trong đời cũng có một đôi khi chúng ta cần phải tỏ thái độ một cách cương quyết chứ không thể lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi được. Ngày tôi gặp ông, ông đang điều khiển ban phụ trách sản xuất những phim thời sự của hãng Metro-Goldwyn- Mayer. Tôi chỉ cho họ cách tính.
Trong đời sống dài đằng đẵng suốt bốn thế kỷ đó, nó bị sét đánh 14 bận và trải qua biết bao lần tuyết băng, dông tố mà vẫn sống. Bên chồng tôi là một gia đình biết lẽ phải và tự tín. "Rán vui vẻ coi thường một tình thế phải tới".
Yếu tới nổi không thể nhích ra khỏi giường . Douglas theo học một trong những lớp giảng của tôi. Nếu có người nào biết cách trừ được 50 phần trăm nỗi lo lắng về công việc làm ăn, thì người đó tất phải là ta chớ còn ai nữa.