Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Rồi chúng tôi vào phòng tập.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.
Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật.
Tôi thấy thế là tốt. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài.
Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa.
Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn.
Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.
Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Thêm nữa, không có hứng thú. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ.
Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.
Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng.