Yêu say đắm là chơi. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.
Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Cô gái bảo: Không.
Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.
Cả món tinh thần cũng thế. Mệt và không thích thú. Bởi bạn là người sòng phẳng.
Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.
Tôi không thích mèo. Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa.
Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được.
Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình.
Đời sống cần những đột biến. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Tôi không có ý định ra đi.