Đã có một thời gian dài, chúng tôi buôn bán làm ăn với nhau và đạt được nhiều thành công, cho tới khi ông ấy cưới một bà vợ người phương Tây. Ngày tháng cứ thế trôi qua, số tiền ông tích lũy được ngày càng nhiều. Một năm sau, tôi rất ngạc nhiên khi thấy các nhà giàu có ở Babylon trải những tấm thảm rất đẹp.
Trong số đó có hai người ăn nói rất hoạt bát, vui vẻ. - Tôi là một người thích tự do. Nếu ông không làm việc, ông sẽ không tìm được niềm vui trong cuộc sống.
Để làm khiên, mỗi năm ông Aggar đều phải mua đồng từ những người phương xa mang đến bán. Tôi sẽ để lại đây người nô lệ thông minh và hiểu biết nhất của tôi. Vì thế, hàng năm tôi có một khoản lợi tức rất lớn, lớn đến mức chẳng bao lâu sau tôi được gọi là người giàu có nhất tại Babylon.
Anh chẳng còn hơi sức để phân minh với Dabasir: Megiddo, người đang bị xiềng kế ông, đã chế giễu họ: - Ngay vào ngày hôm nay chứ? – Kobbi gợi ý.
Bạn sẽ làm được điều đó bằng những câu hỏi: “Mong muốn lớn nhất trong cuộc đời của mình là gì? Những món đồ trang sức, những bộ áo quần đẹp đẽ… có lấp đầy những mong muốn lâu dài của mình không? Phải chăng chỉ có cách sở hữu nhiều vàng bạc, đất đai và những cuộc đầu tư mang lại lợi tức lâu dài mới đảm bảo cuộc sống sung túc sau này? Chắc hẳn các bạn đã nhận ra đâu là những tài sản thực sự đem lại sự giàu có cho mình. Người nào có thể kể tiếp cho chúng tôi nghe về sự may mắn của mình không? Vàng luôn luôn trung thành và đem lại lợi nhuận cho những người chủ thận trọng đầu tư theo lời khuyên của những người khôn ngoan.
Để được một ngôi nhà khang trang, một cuộc sống ấm no, thì ta không thể không làm việc. Cuộc giao dịch buôn bán của tôi xem như chấm dứt. Tôi chỉ mong ước làm sao để nó chứa thật nhiều tiền và trở nên nặng trĩu.
– Cuối cùng thì anh cũng bị đánh gãy xương thôi. Nếu đúng như thế, tôi rất muốn bán cho ông toàn bộ bầy cừu béo tốt của tôi. Rồi ông nhớ đến gương mặt nhân hậu của Arad Gula, người đã cứu vớt cuộc đời của ông trong những ngày khốn khổ đó.
- Thần e rằng, số vàng đó đã rơi vào trong túi của một số ít người rất giàu có ở vương quốc của chúng ta. Dần dần, tôi nhận thấy chủ các cửa hiệu rất tin tưởng tôi và luôn vui vẻ bán chịu cho tôi mỗi khi tôi không có đủ tiền để trả lúc mua hàng. Tất nhiên, tôi sẵn sàng cho anh ta vay tiền.
- Cháu luôn mong muốn được trở thành một người giống như ông nội của cháu. Bấy giờ, điều này đã trở thành thói quen hàng ngày nên tôi thực hiện không mấy khó khăn như trước. Số hàng hóa còn lại quá kém chất lượng, khách hàng không muốn ghé đến cửa hàng nữa.
Và ở đó sẽ không có ai biết được tôi đã từng là một người nô lệ. Có một số người khác mà tôi cũng rất yên tâm khi cho họ vay tiền. Ông ấy đã có đủ tiền để chuộc lại sự tự do, nhưng ông đang bối rối.