Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Này, lấy cho chú bao thuốc. Còn bao nhiêu cái để khám phá.
Mà đời người thì có mấy đâu. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật.
Để nấu cơm cho anh ăn. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua.
Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau.
Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. Cô gái bảo: Vô duyên.
Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu.
Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm.
Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước.
Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Dùng hay không dùng thì có sao. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp.