Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.
Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Giữa thẳng thắn và kiêng nể. What Ive felt what Ive known never shine through what I know
Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.
Mấy ý tứ chợt ngân nga: Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Xã hội loài người thì phải như thế.
Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Những cái tát của cát.
Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.
Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật.
Thằng này ăn mặc phong phanh. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ.
Mà lại nghĩ về con người. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt.