Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về.
có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Chuyển sang máy mát xa. Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài.
Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.
Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện.
Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Thất vọng, tụt giá rồi.
Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa.
Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.
18 tuổi là được tự do. Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.
Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.