Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.
Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Như một khẩu hiệu của tâm thức.
Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.
Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Giữa đời sống và nghệ thuật.
Xung quanh chỉ có đổ nát. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Người ta, người ta lấy đấy chứ.
Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy.
Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống.
Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết.