Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Thôi, năm nghìn đi ạ. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.
Cảm thấy khỏe hơn một chút. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Vật chất? Bạn đâu có. Để đỡ tình cờ lặp lại.
Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.
Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Mẹ không giúp được tôi đâu.
Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn.
Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.
Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình.
Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?