Hairysex

Gây tai nạn chết người, cô gái đến nhà xin lỗi và nhận cái kết đắng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này.

    Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy.

    Không hẳn là sợ mất cho bạn. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ. Thế thì là thiên tài thế nào được.

    Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình.

    Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.

    Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên.

    Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.

    Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại.

    Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.

    Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap