Từ trước tới nay ta vẫn ao ước đi du lịch thế giới trước khi chết. Càng nghiên cứu về sự nghiệp những nhân vật tài ba, tôi càng tìm thấy những bằng chứng cho sự tin tưởng của tôi rằng phần đông những nhân vật này sở dĩ hơn người, là vì họ ra đời với một điểm bất lợi mà chính điểm bất lợi đó đã kích thích họ cố gắng một cách khác thường để đạt tới những mục đích cao cả. Người này khi làm cho hãng, tính toán chi li, cẩn thận lắm, nhưng với túi tiền riêng thì.
Năng lực ở trong người ta là một năng lực mởi mẻ và riêng biệt, không ai có hết, và ngoài ta ra, không ai biết ta có thể làm được cái gì, mà chính ta, ta cũng không biết nữa, nếu ta không chịu làm thử". Đô đốc Byrd cũng nhận thấy điều đó trong những đêm ở Nam Cực lạnh buốt xương và tối như âm phủ. Ông đáp: "Tôi nghĩ rằng cứ suy nghĩ hoài về vấn đề của ta, chỉ làm cho ta hoang mang và thêm lo.
Tôi cũng đã đọc hay nghe những câu tương tự như vậy, nhưng vì bây giờ nằm liệt trên giường nên những câu đó, đáng lẽ chỉ thoảng qua, lại thấm thía và ăn sâu và óc tôi. Nếu tôn giáo mà vô lý thì đời sẽ vô nghĩa, sẽ chỉ là một trò hề bi thảm thôi. Sau cùng lương tri nhắc tôi rằng lo lắng như vậy vô ích, và tôi kiếm ra một phương pháp để giải sự ưu tư đó.
Bỗng anh nẩy ra một quyết định, một quyết định lạ lùng và đẹp đẽ. Rồi tôi tự nhủ: "Phải thôi ngay đi! Không được ưu tư nữa. Nếu bạn muốn diệt ưu tư và bắt đầu một đời sống mới thì xin bạn đọc kỹ lại chương đó đã, đừng bỏ một hàng nào.
Cả hai sự quan trọng ấy thường được quyết định liều lĩnh như trong canh bạc. Sau, duỗi bắp chân, rồi tuần tự đến những bắp thịt khác trong cơ thể. Chắc các bạn muốn biết thêm một người khác đã áp dụng định thức thần diệu của H.
Cốt ý để làm nhẹ bớt tình cảnh khẩn trương của họ đi. Muốn tìm được hạnh phúc thì chúng ta phải theo cách hiệu nghiệm đó. Họ không có thời giờ phung phí.
Bạn cho là lý tưởng quá, là ảo mộng quá không thi hành được sao? Không đâu. Nhưng nay đã có nhà tôi khuyên tôi bình tĩnh. Cũng có thể những tinh tú đó tự nhiên mà sinh, có thể chúng vẫn có từ hồi có thời gian và không gian vậy.
Đến đây bà gõ cửa nhà quả phụ một vị chỉ huy thương thuyền là bà Webster. Sau cùng tội nhân thấy khổ sở như búa đập vào đầu và hoá điên. Cô kể: "Trong sở có bốn cô thư ký, mỗi cô đánh máy cho vài ông chủ sự.
Có lẽ bạn phải thay hẳn những thói quen đã nhiễm từ trước tới giờ. Muốn tránh sự mệt mỏi và những nỗi ưu phiền, ta phải biết tĩnh dưỡng ngay khi thấy mình sắp mệt. Rán tỏ ra là một đạt nhân về vấn đề ấy.
Ta oán ghét, thịnh nộ, chỉ vì ta coi nó quan trọng quá. "Không bao giờ tôi vào một tiệm cao lâu, một tiệm hớt tóc hoặc một cả hàng mà không nói một câu làm vui những người tôi gặp. Đáng lẽ uyển chuyển trĩu xuống dưới sức nặng thì những cây ấy lại hiên ngang đứng thẳng chóng cự lại, tới nỗi tuyết nặng quá, cành phải gãy, thân phải nứt - rồi tôi phải đốn bỏ hết đi.