Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.
Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.
Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.
Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Họ kinh doanh khách sạn. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra.
Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Lại còn hăng nữa chứ.
Mọi người còn lo cho bác nữa. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời.
Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Rồi, tôi phải tập chứ.
Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Chỉ có con mèo không ngược.
Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.