Tôi sưu tầm để biết Thánh kinh đã viết ra sao và bắt đầu nghi ngờ nhiều lời dạy trong đó, cùng những lý thuyết hẹp hòi của các thầy giảng ở nhà quê. Hạng thô lỗ không có đức ấy". Tôi hết sức xem xét các màu, các kiểu áo, để ăn bận sao cho hợp ý với mình.
Tôi muốn bạn giúp đỡ người theo cách ấy. Thiếu nó chúng ta chỉ còn có thể quay cuồng trong sự hỗn độn mà thôi. Khi gặp một vấn đề, nếu có đủ sự kiện giải quyết rồi thì phải giải quyết ngay đi, đừng hẹn tới mai
Và bản tính của loài người chưa thay đổi thì hãng còn phát đạt cả ngàn năm nữa, nhờ sự bảo hiểm xe, tàu, giầy dép, keo khằn. Hết thảy chúng ta đều mơ mộng những vườn hồng diễm ảo ở chân trời thăm thẳm mà không chịu thưởng thức những bông hoa nở kề ngay bên cửa sổ. Có thể kiếm cách trốn được không? Không.
Chẳng hạn, muốn trông một quyển sách, tôi phải cầm đưa lên tận mắt bên trái và đưa hết con ngươi sang phía tả". Tôi liền xông vào đánh nó: Vài đứa khác cho như vậy là đáng kiếp cho thằng nọ và từ đó chúng tôi chơi với nhau. Bà vui vẻ vẫy lại và bảo: "Con đợi đó nhé.
Chúng tôi liền lặn xuống hơn 50 thước để trốn và để tránh những thuỷ lôi của địch. Cả trăm người đàn bà còn khổ hơn hà nhiều: Số tiền bảo hiểm về nhân mạng của ông chồng để lại đủ cho bà an nhàn tới chết vả chăng ba người con gái đã thành gia đàng hoàng cũng rất dư sức đón bà về nuôi. Dì yêu cả mẹ đẻ lẫn mẹ chồng, nâng niu, phụng dưỡng làm cho hai bà ở nhà con mà tưởng như ở nhà mình.
À mà biết đâu được? Bác sĩ Alexis Carrel muốn nói cả tới bạn đó không chừng! Chàng tên là Ted Bengermino bị lo lắng giày vò tới nỗi thần kinh suy nhược nặng. Như trên kia tôi đã nói, cả các nhà khoa học cũng quay về tôn giáo.
Bây giờ tôi nhận thấy rằng nếu quân Lùn không tấn công Trân Châu cảng thì tôi đã thành một người bán tàn tật suốt đời. Và kết quả là chị làm trò cười cho thiên hạ và chịu thất bại mỉa mai. Hốt nhiên, tôi nghe tiếng âm nhạc.
Lúc ấy người 47 tuổi. "Lời khuyên này, - lời bà Eleanor Roosevelt - đã trở thành căn bản cho mọi hành động của tôi khi tôi đến ở Toà Bạch ốc và trở nên Đệ nhất Phu nhân nước Hoa kỳ. "Này anh Ted, anh nên coi đời của anh như cái đồng hồ cát.
Xin chỉ cho con, con đường bình yên và vui vẻ. Ông cho một người bạn cho vay một số tiền lớn và người bạn đó vỡ nợ. Ăn không được, ngủ không được.
Lập ngân sách thiệt đúng với những nhu cầu của bạn, như quần áo phải cắt khít với thân thể bạn vậy Bà rụt rè ngỏ ý đó với người bán hạt dẻ ngào đường [41]. Trong thời gian ấy, tôi chuyên tâm thu thập hết các sự kiện quan tới vấn đề.