Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ.
Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.
Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác.
Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Bác không hài lòng một tí nào. Chả phải thở than gì.
Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.
Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ.
Hắn cũng đang không cảm nhận được. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được.
Kể cả cái nhàm chán. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Quả thực là hôm nay cả nhà lo.
Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn.