Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không.
Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).
Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ.
Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy
Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị.
Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Này, mày bóc cho chú bao thuốc.
Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.
Ta không thích nổi cáu. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Trận đấu quả thú vị hơn lần trước.
Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ.