Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ. Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.
Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước.
Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.
Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.
Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Nhưng mà chắc là ra được thôi. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.
Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Tôi thôi xúc động rồi. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó?
Xung quanh chỉ có đổ nát. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em.
Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng.
Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Chắc mẹ không đi được một mình. Không biết thì khó trách.