Cái bút này vỏ kín như bưng. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt.
Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?.
Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng.
- Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.
Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.
Mọi thứ đều không mới. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Bác không thoát được ra đâu.
Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.
Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.
Chúng tôi làm theo luật. Thằng em ngồi bên phải tôi. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.