Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở. Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã.
Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Bắt đầu nghe những tiếng động khác.
Cô gái bảo: Vô duyên. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
Ta không phải là tên sát nhân. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục.
Chà, ta thua hắn, có lẽ. Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.
Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được.
Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.
Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.
Trước đây, bạn từng rất khỏe. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình.
Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.