Ôi, thói quen của con người. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn.
Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.
Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.
Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.
Dùng hay không dùng thì có sao. Có lẽ mình nên im lặng. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ.
Họ là mỗi con người. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát.
Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Im lặng ra về giữa dòng người hả hê.
Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa. Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng.
Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.