Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Họ vốn là những người khá nhạy cảm. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.
Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người.
Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Nhất quyết phải cạo râu. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.
Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.
Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi.
Trông cậu buồn cười quá. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Như một khẩu hiệu của tâm thức. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.
Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.
Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.
Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.