Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Chẳng có gì để thấy xót thương.
Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong.
Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!
Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Dù lúc đó chả nghĩ gì.
Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.
Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Tôi biết ông rất yêu vợ. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình.
Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Định dừng viết thì lại có chuyện.
Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Tôi không có bản lĩnh. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Tình yêu bao giờ cũng mới. Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.
Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.