Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những điều ông Algamish nói. Mặc dù sử dụng ngôn ngữ của các bạn không thành thạo lắm, nhưng tôi rất muốn gọi đúng tên người bạn thương gia vừa rồi. Những công trình đó giờ đây đã hoàn tất, dân chúng không còn việc để làm, dẫn đến không có thu nhập nên cuộc sống của họ rơi vào khó khăn, khốn đốn.
Nếu ông không làm việc, ông sẽ không tìm được niềm vui trong cuộc sống. - Chuyện bắt đầu từ một giấc mơ. Trông anh ta rất đáng thương, người còm cõi, xác xơ, lưng hằn đầy những lằn roi của bọn cai.
Nhưng chưa bao giờ thần thánh cho tôi thỏa nguyện cả. Vậy là chúng ta đã thảo luận rất nhiều về vấn đề này để tìm ra những phương thức thu hút sự may mắn đến với chúng ta. Tình cờ, tôi gặp một người nông dân trung niên đang đi loanh quanh, có vẻ như rất sốt ruột và lo lắng vì một điều gì đó.
Theo tôi nghĩ, cho những người đang sở hữu nhiều tài sản vay tiền là an toàn nhất. Năm ngàn năm sau, mặc dù Babylon không còn, nhưng nó đã trở thành huyền thoại thu hút sự tìm hiểu của mọi người. Một lần nữa, đầu tôi lại vang lên câu nói của bà Sira: “Những món nợ của cậu là những kẻ thù đã xua đuổi cậu ra khỏi Babylon”.
- Cháu đã tổ chức một buổi tiệc thịnh soạn và mời rất nhiều người tới dự. Dabasir có vẻ như phớt lờ trước tình cảnh của Tarkad. Hãy để cuốn sách dẫn dắt bạn đi từ một hoàn cảnh khó khăn, tiêu biểu là một cái túi lép xẹp, đến một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc, tiêu biểu là một túi tiền căng phồng, sung túc.
– Ông chủ của tôi đánh giá đúng năng lực của tôi, nên đã cho tôi làm quản lý. Vào lúc đó, trời rất tối nên tôi không thể quan sát được bầy cừu của ông ấy, nhưng căn cứ vào tiếng kêu, tôi đoán số lượng cừu chắc phải rất nhiều. - Khi còn trẻ, tôi đã từng học cách làm yên ngựa.
- Lý do gì khiến các bạn suy nghĩ rằng, vị nữ thần tốt bụng kia chú ý đến những trò đỏ đen trong sòng bài hay những phiếu cá cược trong các cuộc đua ngựa? Tôi vẫn luôn đi tìm vị nữ thần này, nhưng không phải trong sòng bài hay ở những cuộc đua ngựa – vì ở đó người ta thường thua nhiều hơn thắng – mà ở những công việc con người thường xuyên làm và tạo ra nhiều của cải giá trị cho bản thân. Sau đó, tôi đem chúng bán cho các nhà giàu ở Babylon với giá cao hơn để lấy lời". Nghe những thông tin này, ông thật sự bị sốc và hiểu rằng mình vừa bị đánh bật ra khỏi những niềm hy vọng, những mơ ước ấp ủ bấy lâu và tiếp tục bị ném vào những trận bão tố của cuộc đời.
- Vậy thì bây giờ cậu hãy chứng minh điều đó đi. Một cảnh tượng thật quen thuộc và cũng thật buồn cười! Một ông lão cầm cán cày, nhưng bàn tay của ông ấy đang run rẩy nên cái cày cũng lắc lư theo. - Nhưng tại sao tất cả mọi người không thể học được cách thức kiếm ra nhiều vàng để trở nên giàu có? – Nhà vua hỏi lại.
Món quà của nhà vua có lẽ sẽ đem lại cho anh nhiều cơ hội tốt. Thế là, tôi được giao cho bà Sira và ngày hôm đó tôi phải dắt lạc đà cho bà ta trong suốt cuộc hành trình về quê thăm mẹ bà ấy. Anh có rút ra được bài học gì từ câu chuyện này không, anh Rodan?
- Sau khi cho biết mình là một nô lệ, ông Arad Gula nói rằng ông đang lo lắng về cuộc sống tự do sắp tới của mình. Nếu bây giờ chúng ăn, chúng sẽ như thế nào nhỉ? Chúng sẽ đánh nhau bất kể sống chết để tranh giành miếng ăn mà không cần biết tới ngày mai sẽ như thế nào. Vậy thì theo bạn điều gì sẽ xảy ra?