Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Không ngủ cũng phải nằm. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn.
Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Chẳng ai thua thiệt cả.
Để thoát khỏi nỗi chán chường. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé.
Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.
Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.
Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Rất rối rắm và hoang mang.
Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.
Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế.
Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.
Rao giảng cũng là chơi. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).