Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Cậu em thế là tạm biệt rồi. Thế mà rồi cũng ngủ được.
Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày.
Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.
Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.
Mỗi con người trong Loài Người. Tôi cũng có dự định ấy. Cũng không được đọc truyện nữa.
Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.
Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Không biết thanh minh thế nào. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh.
Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.
Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.