Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ.
Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ. Thôi, tôi trôi qua em rồi.
Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Tôi làm trong năm phút. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau?
Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…
Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Cũng có thể họ không tìm thấy. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.
Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.
Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.
Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Bác là bác rất không hài lòng.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.