"Ông vui lòng nói cụ thể cho tôi biết tôi đã làm gì để ông phải thất vọng!". Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Anh phải viết và đánh giá các bản báo cáo, phải đọc những bản thông cáo và tạp chí chuyên ngành; phải luôn có mặt tại những cuộc họp quan trọng.
Họ là một đôi khắng khít trong học tập lẫn khi chơi thể thao. - Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa.
Câu chuyện của Jones giúp anh học được rất nhiều điều, không chỉ từ những sai lầm của bản thân mình mà còn cả từ những sai lầm của Jones. Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Nhưng sau đó cậu vẫn có thể nói hết cho tớ nghe mà.
Chiều đến, anh thong thả lái xe về nhà khi trời hãy còn chưa tối hẳn. - Đó cũng có thể là một lựa chọn. Còn James lại chẳng có thời gian.
Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. James cảm thấy thất vọng hơn là xấu hổ vì những hành động của Josh. Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn.
- Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn. - Bản tổng kết công việc à? Nghe cứ như trong quân đội ấy. - Đến lúc này, cô ấy bớt nóng giận hơn và đã chỉ cho tớ thấy một sự thật hiển nhiên khác nữa.
Đến chiều chủ nhật, vợ chồng anh mời gia đình Jones sang thưởng thức buổi nướng thịt ngoài trời. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. Để thay đổi không khí, James bật đĩa nhạc yêu thích của mình lên.
Thậm chí vào ngày thứ bảy, anh còn có thời gian để đưa các con đến công viên chơi - một điều mà anh đã nhiều lần thất hứa với bọn trẻ. Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. Cậu chỉ cần mời tôi vài xiên cá nướng ngoài trời hoặc vài cái bánh mì kẹp thịt với hành do cậu làm là tuyệt lắm rồi!
Nếu có điểm nào còn vướng mắc, mọi người cởi mở bàn bạc, trao đổi với nhau cho đến khi tất cả được thông suốt. - James đính chính và nhìn thẳng vào mắt Josh. Áp lực công việc trước kia từng có lúc bám chặt lấy anh đã dần tan biến tự lúc nào không rõ, bởi giờ đây anh cảm thấy thoải mái với phong cách làm việc mới mẻ và tích cực này.
- Vẫn chưa có gì tiến triển nhiều. - Cậu có rảnh không? Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt.