Bà cô Edith cũng vậy. Lời khuyên đó không phải riêng của bác sĩ Richard C. Điều ấy, Billy Phelps ở Yale đã biết rõ và ông đã sống đúng theo đó.
Thiệt ra, sự tăng lợi tức thường chỉ làm tăng số chi xuất và cũng tăng thêm chứng nhức đầu nữa. Trong sáu năm vừa rồi, khi viết cuốn này, tôi đã sưu tập hàng trăm thí dụ và trường hợp cụ thể về sự diệt lo bằng kinh kệ. Tôi lo lắng điều chi? (Xin bạn lấy viết chì đáp ở khoảng bỏ trống dưới đây).
Không ai làm được việc đó hết, trừ phi chính bạn, Nhưng điều mà tôi có thể làm được là chỉ cho bạn biết những người khác trừ 50% nỗi lo của họ ra sao - còn bạn phải tự trừ nỗi lo của bạn! Muỗi bu lại làm cho ai cũng phải điên, thế mà không làm ông Charles Seifred bực bội chút nào hết. Quần áo tôi thì bằng vải thô, vừa chật, vừa không hợp với hình vóc, cố nhiên lại không đúng thời trang nữa.
Đã đành, trên kia tôi chỉ kể những ưu tư của tuổi thơ và tuổi xuân, nhưng biết bao lần nỗi lo của người đứng tuổi cũng gần vô lý như vậy. Rồi anh vội sầm nét mặt: "Tôi nghiệp, nhà khá giả, lại con một, mà như vậy. Chính ông đã tuyên bố rằng: "Những bác sĩ mát tay nhất thế giới là Điều độ, Bình tĩnh và Vui vẻ".
Bà rất điềm đạm, bình tĩnh, như không bao giờ lo lắng hết. Tại sao bạn không tự hỏi những câu này và chép lại những lời bạn tự giải đáp? Nếu không sống như vậy thì mệt óc quá, họ chịu sao nổi.
Bà nói về các cô em, các ông anh của bạn, có cả chục người, phải không bạn?). Lúc đó óc tưởng tượng của bạn hỗn loạn. Thực tai hại! Tôi biết vậy và sợ nhà tôi cũng biết vậy, nên khi lỡ ở đám đông tôi rán vui vẻ.
Cái thế giới bà khám phá ra kích thích bà viết một cuốn sách tả nó. Ông phải đem hết tâm lực ra và soạn bài sao vừa vui vừa bổ ích thì mới hòng giữ họ lâu và mình có đủ tiền độ nhật. Thiếu thời ông được học ít, bắt đầu làm trong một tiệm nhỏ ở nhà quê rồi sau giám đốc công ty U.
Ưu tư quá đến nỗi suýt nữa tôi hóa điên. Sau đó hàng tháng, lúc nào cũng như người mất hồn, ngủ không được, người rạc đi. Ông phải tính trước, với hai cắc mỗi ngày, ông phải tiêu những gì? Như vậy, có khi nào ông tự hỏi tiền đi đâu mất không? Không, ông đã biết rồi mà.
Sau lấy mủ ni che tai mà đi theo con đường đã vạch sẳn, mặc những lời thị phi của người đời". Vì vậy, khi bọn trẻ trở về nhà, bà liều quỳ xuống vệ hè, dí mắt xuống đất để dò những nét phấn. Tôi xin Ngài cho tôi nuôi nổi vợ con tôi.
Nỗi tỉnh lớn đều có một chi nhánh và đã không tiếc tiền quảng cáo. Vậy điều kiện mầu nhiệm đó là gì? Là một lòng khao khát và hăng hái học hỏi, một ý chí cương quyết quẳng gánh lo đi để bắt đầu một đời sống vui vẻ. Tôi đặt nhan đề là Đắc nhân tâm.