Thế có phải đỡ cho cả hai không. Phố phường quanh nhà lại bình thường. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có).
Cái đó làm bạn tỉnh ra. Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…
What I fell what I know never shine through what Ive known Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống.
Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.
Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Tôi muốn đâm vào đâu đó. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.
Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.
Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.
Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.