Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Mẹ không giúp được tôi đâu. Tiếng máy của mình đã tắt.
Chúng là những kiệt tác. Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt.
Không, tôi không cần biết. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.
Rất rối rắm và hoang mang. Em sẽ thôi là một sinh linh. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.
Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Thế thì nổ bố đầu còn gì.
Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi.
Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Xung quanh là người.
Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Hoặc… Nói chung vậy thôi.
Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.
Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.