Có lí do cũng không khóc. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét.
Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa.
Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng.
Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.
Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.
Từng trang, từng trang… Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Con nói chuyện với bác này.
Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Nhưng thấy cũng hay hay. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp.
Mẹ tôi đi về phía bên kia. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm
Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.