Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.
Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Nhưng mà tôi ươm mầm.
Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau.
Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.
Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác.
Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ.
Viết thế đủ chưa nhỉ. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ.
Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối.
Từng trang, từng trang… Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Cũng có cớ để thôi viết.
Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ.