Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Cái thùng rác lở loét hơn. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.
Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).
Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.
Là tỉ mẩn, là ào ào. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh.
Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta.
Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì.
Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.
Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng.
Đúng mà cũng không đúng. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.
Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy.