Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Nhưng cũng thông cảm với ông ta.
Tôi không có nghị lực. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì.
Cần quái gì sự thật và lí do. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được.
Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.
Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi.
Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da.
Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Anh đang hạnh phúc. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.
Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.
Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.