Vì tư tưởng đẹp thì hành vi rất đẹp. - Thưa ông, nếu tôi mua được giá đó rồi để lại hầu ông, ông chịu không? Ông có thói quen mỗi ngày đi dạo qua hết các gian hàng của ông.
Mới hôm qua, con còn nằm trong tay mẹ, ngả đầu trên vai mẹ con. hôm qua chứng khoán xuống giá. Vì tôi thấy ông có những đức tính đó, cho nên tôi mới dám xin ông giúp cho tôi một việc là cậy ông sửa lại đơn hàng.
Vậy muốn thay đổi một người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ, bạn phải: Về nhà bận ít bữa ông bực mình vì thấy màu áo thôi ra và làm đen cổ áo sơ-mi. Adoo, ông này thấy vui thích bội phần và kể lại như vầy:
Bạn muốn người ta thừa nhận tài năng của bạn. Tôi tin rằng ông là một quân nhân can đảm và có tài dụng binh. Phải làm sao cho sự học tập của bạn thành ra một trò chơi vui mà mê được.
Nó dẹp được những làn sóng thù nghịch bao vây ông, đang muốn nhận ông xuống và làm cho một số đông thợ theo ông. Khi tên Booth hạ sát ông bằng một viên đạn, ông không hay rằng người ta mới bắn ông, nhưng trong 23 năm trời, gần như mỗi ngày, ông được nếm "những trái cây chua chát của một duyên nợ đau khổ" như lời ông Herdon, người bạn ông đã nói. Cô nói: "Trời phú cho ông cái giác quan về tiết điệu; ông thiệt là người trời sinh ra để mà khiêu vũ".
(Những hàng chữ trong dấu ngoặc đơn là cảm tưởng của tôi trong khi đọc). Có lẽ vì giận dữ mà tôi đã xét anh vội vàng quá, nghiêm khắc quá. Nhưng buổi sáng hôm đó, ông thức dậy, thấy cuống họng đau lắm.
Ông viết: "Một hôm hay tin có một đoàn hướng đạo sắp đi qua châu u họp đại hội các hướng đạo sinh toàn cầu, tôi muốn cho một hướng đạo sinh của tôi dự cuộc đó. "Tôi không đi lại hai lần con đường đời. Có lòng ham muốn học hỏi và thi hành những định lệ chi phối sự giao thiệp giữa loài người với nhau.
Nhưng gần ngay nhà tôi có một khu rừng hoang, cứ mùa xuân tới thì những bụi cây đầy bông trắng, loài sóc sinh sản trong đó và có loài cúc dại mọc cao hơn đầu ngựa. Cô thứ nhất chê tôi mà làm tôi hết muốn học. Nhiều vĩ nhân trong thế giới cũng mắc cái tật tự khoe mình là quan trọng.
tôi muốn có thì giờ tháo bộ máy ra xem xét nó chạy ra sao". Viên Giám đốc khám Sing Sing, ông Lawes, viết "ở Sing Sing, những tội nhân đều tự cho họ cũng có tâm trạng thong thường khác đời chi hết. Cảnh nghèo khổ ám ảnh ông ngày đêm, làm ông lo sợ lắm và nhất quyết kiếm sao cho có đủ tiền để bà cụ khỏi cảnh vất vả không kể chết đó.
Tôi sung sướng được ông cho biết ý kiến. Lawes sững sờ, không biết đáp ra sao. Chàng liều mượn hai ngàn rưỡi mỹ kim rồi đi về miền Đông.