Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn.
Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng.
Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.
Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn.
Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.
Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.
Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Người yêu càng quí chứ sao.