Vậy mà bạn đương đi tìm hạnh phúc, phải không? Bạn tìm thấy nó chưa? Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một bài tuỳ bút chỉ cách sống 24 giờ một ngày. Chúng ta không suy nghĩ.
Còn lý trí, nó chỉ giữ trong đời ta một chỗ nhỏ nhoi. Rằng trước khi lập sổ chi tiêu thì giờ của mình thì trái đất vẫn quay đều đều và dễ dàng. Thế nhưng hàng ngày, vì nhiều lý do, có người đã để thời giờ trôi qua một cách dễ dãi, đã vô tình phung phí vốn liếng quí báu được tạo hoá ban cho ấy, tức chuỗi thời gian đã được định sẵn cho mỗi người, là 24 giờ trong một ngày.
Sau cùng bạn lên giường, mệt phờ vì công việc ban ngày. Bạn lựa một thời đại hoặc một đầu đề, hoặc một tác giả thôi. Thưa bạn, nếu vậy, xin bạn thứ lỗi cho tôi, bạn chính là người mà tôi tìm đỏ mắt trong bốn chục năm qua.
Một nguy hiểm nữa, là bị buộc chặt vào chương trình như một tên nô-lệ bị buộc chặt vào cỗ xe. Thường thường ông không yêu thích công việc của mình, may lắm là không ghét nó. Mà thái độ của thầy là điều quan trọng nhất.
Có thời giờ thì bạn có thể kiếm ra được tiền bạc - thường là như vậy. Nhưng bạn đừng thất vọng. Tất cả các hiền nhân của mọi thời đều đồng ý về chỗ đó.
Tôi tin rằng dùng bảy giờ rưỡi đó một cách đầy đủ, thì đời sống trong tuần sẽ sinh động lên, hăng hái lên, và bạn sẽ ham thích cả những công việc chán nản, tầm thường nhất. Nghĩ kỹ, ta sẽ thấy việc tạo hoá tiếp tế thời-gian cho ta quả là một phép mầu hiện ra hằng ngày. Bạn phải bảo vệ lòng tự trọng của bạn.
Làm thế nào để sắp xếp cuộc sống một cách hợp lý và khoa học, tận dụng những giờ phút rảnh rỗi tưởng là dư thừa vào những việc có ích đó là một cách để "tăng tuổi thọ", để kéo dài khoảng cách hữu hạn của đời người, cũng là một trong những bí quyết hương tới thành công. Người ta bắt đầu đi ngủ 40 phút trước khi lên giường, là người chán ngán đời sống; nghĩa là người đó không sống nữa. Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới.
Học cái gì? Điều đó không thành vấn đề, từ xưa tới giờ nó chưa bao giờ thành vấn đề. Nhưng quả là tôi có đọc, chứ không phải là không. Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi.
Trái lại, chắc chắn là giá trị 8 giờ ở sở còn tăng lên là khác. Thưa bạn, tôi nhiệt liệt lập lại rằng tôi viết cho bạn đấy. Ai mà không hiểu luật biến hóa thì chỉ coi biển là một cảnh vĩ đại buồn chán.
Phần đông vì ráng làm nhiều quá mà bị tai hại. Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy. Cũng chẳng cần sách.