Hairysex

Gã chồng bận việc để Cô vợ đi cắm trại một mình với mấy gã đàn ông khu phố

  • #1
  • #2
  • #3
  • Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.

    Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.

    Mọi người còn lo cho bác nữa. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Đây là một thử thách nữa.

    Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm.

    Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới.

    Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.

    Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.

    Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Chắc mẹ không đi được một mình.

    Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán.

    Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap