Mà thật ra, họ sống cũng không khác gìèo khó. Sau cuộc thương lượng ráo riết, người đàn ông đó đã bỏ ra một túi tiền nặng trịch để mua Megiddo. - Bởi vì anh có nghề nghiệp và tạo ra thu nhập nên cơ hội làm giàu của anh cũng rất cao.
Điều này cũng đã chấm dứt tình bạn của bò và lừa". Do đó, anh sẽ không tiếc gì nếu trích ra hai đồng bạc nhỏ nhoi để cho tôi mượn. Một lần nữa, đầu tôi lại vang lên câu nói của bà Sira: “Những món nợ của cậu là những kẻ thù đã xua đuổi cậu ra khỏi Babylon”.
Không biết bao giờ tôi mới đạt được ước mơ có được một cây đàn lia lớn hơn để có thể gảy nên những khúc nhạc mà tôi ao ước. Một cái túi nặng trĩu những đồng tiền vàng vẫn có thể nhanh chóng trống rỗng nếu không có những đồng tiền khác bổ sung vào. Có thể nói, từ trước đến nay ở Babylon chưa có loại thảm nào đẹp như thế cả.
Chiều hôm nay, Rodan sẽ là thượng khách của ta. Những người đã có một ít vàng thường muốn thử vận may của mình bằng cách thực hiện những vụ đầu tư có thể đem lại lợi nhuận lớn, nhưng lại không chú ý đến nguyên tắc an toàn khi đầu tư. Thời gian đầu, ông làm việc rất hăng hái.
Một lần nữa, Babylon lại trở về với đất, nơi đã sinh ra nó. Mặc dù cho họ vay không nhiều hơn một hào, nhưng tôi cũng lấy một vật gì đó để làm bằng chứng. Không khí buổi sáng thật mát mẻ.
- Chao ôi! Người xưa đã nói đúng, những kẻ khờ khạo đều cần phải học cả! – Ông Algamish thốt lên. Ông cũng rất thích cưỡi những con ngựa đẹp, khỏe mạnh thuần chủng Ả rập. Chúng ta rất khôn ngoan khi tìm đến ánh sáng mặt trời để sưởi ấm, vậy thì tại sao không biết tìm đến sự thông thái để học hỏi kia chứ!
- Ồ! Vậy mà tôi đã không nghĩ ra. Bà vợ của tôi vô cùng sung sướng. Theo hai người thì so với ngựa của họ, con ngựa kia chỉ là một con lừa nặng nề chậm chạp.
Trong đoàn lữ hành đó có một chàng trai trẻ. Sau cuộc mua bán đó, ông Nomasir mời chúng tôi ở lại uống rượu. Nhìn cách ăn mặc diêm dúa và những trang sức rườm rà trên người Hadan, Sharru Nada thầm nghĩ: "Nét mặt rắn rỏi của cậu ta không khác gì ông Arad Gula ngày trước, nhưng quan trọng là ý chí, sự kiên nhẫn, chịu khó của một thương gia dường như không hề có trong con người anh ta.
Cuối cùng, bà Sira lên tiếng bằng một giọng nói lạnh lùng: Đời sống của những người này quả thật khó khăn và họ thường không thể trả hết nợ. Thời gian trôi qua như một cực hình, tôi cảm thấy nhục nhã vô cùng với cảm giác mình đang bị tuyên án.
Ta sẽ nói cho cháu nghe những điều cháu đang muốn biết. Để được một ngôi nhà khang trang, một cuộc sống ấm no, thì ta không thể không làm việc. Thời vận của con cũng đã đến khi con kiếm được việc làm.