Thế đã là tốt lắm rồi. Vậy thì nó là một giấc mơ. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.
Trẻ con hay người lớn. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang.
Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Chả là hôm qua có chuyện.
Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.
Tôi chốt trong, không thưa. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt.
Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.
Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Dừng lại vẫn là chơi.
Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Người bảo người là ác. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế.