Bà nói: "Phần đông". Kết quả, mỗi nhân viên phải ôm từng chồng báo cáo về nhà để nghiên cứu. Khi tôi nghĩ vậy, tôi thấy trước kia tôi ngu quá.
Penney, người sáng lập ra tiệm tạp hoá Penney có chi nhánh trong khắp nước nói: "Dù có bị phá sản cho tới không còn một đồng nữa, tôi cũng không lo buồn, vì tôi biết rằng lo buồn không ích gì cả. 000 người có nhiều người chết từ 50 đến 55 tuổi thì trong số 163. Như tôi đã nói, tôi luôn để trên bàn cuốn "Quẳng gánh lo đi để được khoẻ mạnh" của bác sĩ Edward Podalsky.
Một trong những nguyên nhân chính của sự mệt nhọc là nỗi buồn chán. Nhân vì Disraeli có nói: "Đời người tựa bóng câu, hơi đâu mà nghĩ tới những chuyện lặt vặt", nên Andres Maurois viết trong tờ This Week: "Câu đó đã giúp tôi nén được biết bao nỗi đau lòng. Thiệt ra, sự tăng lợi tức thường chỉ làm tăng số chi xuất và cũng tăng thêm chứng nhức đầu nữa.
Tại nhà thương, ông không chịu nằm trong phòng riêng mà xin nằm trong một phòng chung để được gần những người đau khổ khác. Nỗi ưu tư, bộ thần kinh căng thẳng và những cảm xúc hỗn loạn là ba nguyên nhân chính của sự mệt nhọc. Quan niệm giáo dục của y sai bét".
Tôi quay gót ra, như kẻ mất hồn. Mới đầu bán được ít lắm, ông đã sợ mất chỗ làm. 000 toa mới có một toa trật đường rầy, vậy mà lo tới nỗi tưởng bị ung thư trong bao tử thì chẳng phải là điên ư?
Vậy tôi sẽ mua một quan tài và mang theo". Càng nghĩ lại càng hoảng sợ. Thách doạ nhau trong quán rượu, kẻ ăn người ở gây gỗ nhau, một câu sỉ nhục, một lời mất lòng, một hành vi thô lỗ, những cái lăng nhăng đó đưa tới ẩu đả và án mạng.
Sau y nhập một hội thể thao, bắt đầu luyện tập để đua về nhiều môn, và thấy đời sống vui quá, muốn sống hoài! Ngồi trong xe, tôi không ngớt tụng niệm: "Thượng Đế muốn sao con chịu vậy". Rồi thì bức điện tín tới.
Tại sao vậy? Tại vì không ai giống ai hết. Tâm hồn tôi chưa bao giờ bị kích thích đến thế. Họ biết soạn những điệu nhạc và lời ca vui vẻ mà họ không biết chút gì về cách gây hạnh phúc cho đời họ.
Có nhiều người cần phải ngủ nhiều hơn kẻ khác. Tôi xin kể ra đây trường hợp đã khiến nhà thương Boston mở lớp học nầy: Bà nói với bạn tôi: "Trước kia, tôi đã quá lo lắng về chuyện gia đình, lắm khi muốn chết cho xong.
Nếu tôi đã thành thật với mình thì cái tủ của tôi nay chắc đã đầy nhóc những tập: 'S. Sau đó ít lâu, người ta hỏi ông Larwrence Jones có thù oán những người đã kéo lê ông trên đường và chực thiêu sống ông không, ông đáp: "Tôi còn bận trí biện hộ cho chính nghĩa của tôi, còn thì giờ đâu mà thù oán họ. Óc cơ hồ như không biết mệt.