đều muốn được xứng đáng với lòng tin cậy của chủ tiệm. "Chiều hôm đó, khi từ biệt ông ta, không những ông đặt mua một số hàng quan trọng mà còn bắt đầu thành bạn thân của tôi nữa. Trong công việc đó, đã có nhiều sự lạm dụng, nhiều sự đồi bại.
Như tôi đã nói, lúc mới cưới, cuộc tình duyên đó thiệt đẹp đẽ, vậy mà 48 năm sau, ông Tolstoi đến nỗi hễ trông thấy mặt bà là chịu không nổi. Lần sau trở lại nghe ông ta tiếp tục cuộc diễn thuyết giông tố của ông. Bất kỳ một người chăn bò hay là một kỵ binh, một nhà chính trị hay một nhà ngoại giao lại thăm ông, ông đều biết cách nói hỏi chuyện người đó.
Hồi xưa bà trẻ, đẹp, được nhiều người tâng bốc. Bạn hoài nghi ư? Càng tốt! Tôi yêu những người hoài nghi. Lần này thì ''bị" rồi.
Ta cho một hội thiện 500 quan ư? Có chắc là hoàn toàn không vị lợi không? Không. Cái duyên và vẻ đẹp lộng lẫy của nàng làm cho Hoàng đế mê ly như gặp tiên. Họ đã kiêm được, trong thế giới thần tiên của họ, cách thỏa mãn lòng khát khao danh vọng của họ.
Thường thường trong những dịp long trọng như vậy, tôi mướn anh hầu bàn Emile lo toan giúp tôi. Các cô bán hàng còn mải cười giỡn, chuyện trò trong một xó. Một người học trò của tôi, có đứa con làm biếng ăn.
Xin ông tin tôi, ông nóng lại phân trần với tôi một, thì tôi nóng muốn biết những nỗi bất bình của ông tới hai kia". Tôi ngạc nhiên lắm, hỏi: "Nhưng ông phải có vài người giám thị chứ? Không thể tin hết thảy các khách ăn được". Mười lần thì có tới chín lần những đối thủ, sau cuộc tranh biện, vẫn tin chắc rằng mình có lý.
Nhưng nếu ông quyết giữ cái giá mới đó thì xin ông lấy một mảnh giấy và chúng ta cùng xét xem lợi và hại ra sao". Cho nên, để tỏ sự hơn người của tôi, sự quan trọng của tôi, tôi tự nhận việc cải chính. là người được giao trách nhiệm đảm đương công việc đó bị những nhà thay mặt đủ các hiệu máy lại quấy rầy.
Đàn bà luôn luôn tự hỏi tại sao chồng họ không chịu gắng sức làm cho gia đình được sung sướng hơn là gắng sức thành công trong nghề nghiệp hoặc thương mãi. Mỗi năm một lần, tôi mướn một phòng khiêu vũ tại một khách sạn lớn ở Nữu Ước để diễn thuyết. Thomas, và giao cho ông này công việc khó khăn đi thâu những số tiền đó.
Lớn lên, ông làm chính trị, tập nhớ tên họ và vẻ mặt của người khác, mà lần lần trí nhớ đó trở nên kỳ diệu. Một lát, thấy nóng quá, lão già lau mồ hôi trán và cởi áo. Món ăn nấu rất khéo và dâng lên còn nóng hổi.
Chúng ta thích sống trong những tin tưởng mà chúng ta đã quen nhận là đúng rồi. Sáng dậy, thấy tấm "ra" ướt, bà nó bảo: "Ngó này, đêm qua lại đái dầm nữa". Cái đó cũng đáng kể, phải không, ông?".