Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.
Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa.
Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.
Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.
Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Tôi bảo: Chào chú.
Thậm chí, phải viết, phải sống. Êm dịu và hoang vắng. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc.
Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Bây giờ bác đang trăm mối lo. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.
Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì.
Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp.
Ta không phải là tên sát nhân. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Định kiến tàn sát sự phong phú.