Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé.
Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.
Còn tôi, chưa đến lúc. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo.
Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Thế thì nổ bố đầu còn gì. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Nhưng như thế chưa đủ.
Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi.
Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Chả là hôm qua có chuyện. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh.
Tôi cũng tưởng mình đùa. Mất cái giấc mơ đấy. Bác không thoát được ra đâu.
Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Bạn còn phải sống dài dài.
Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Để không khóc, phải cười thôi.