Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Mua để đến những giờ bỏ học. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.
Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.
Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà.
Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.
Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.
Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.
Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.
Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Đúng là chuyện thường. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên.