Ông gợi tới một tình đáng kính và rất trong sạch, tình con yêu và kính mẹ. Cho nên khi thấy một bọn trẻ quây quần chung quanh ngọn lửa trại, tôi lại gần nói: "Vui không các em?. Ông trả lời một vài câu thôi, rồi nhất định không trả lời những câu khác.
Đàn ông bao giờ cũng muốn lánh mặt một người đàn bà gắt gỏng. Al Smith cũng như Charles Schwab, như Platt, biết rõ năng lực vô biên của sự khêu gợi tức khí. Tôi không chỉ trích ai, chê ai hết, tôi khuyến khích và khen ngợi.
Không phải dễ, vì mình không quen người ta. Được một lúc, bà ta nói rằng vài người hàng xóm đã cho mắc điện vào chuồng gà và thấy kết quả mỹ mãn. Rồi họ lựa một người khác cho chỉ huy phòng kế toán.
Những thư viện, viện bảo tàng sở dĩ sưu tập được nhiều sách, đồ quý là nhờ những phú gia biếu đồ hoặc quyên tiền và lưu danh lại sau này. Nhưng nó có phương pháp hoàn toàn để làm mọi người yêu nó: là chính nó, nó yêu mọi người. Không những tán thành nơi lựa làm kho hàng, mà còn vạch cho cả một chương trình để mua cửa hàng đó, dự trữ hàng hóa và khai trương xí nghiệp mới.
Đành rằng người ta không trả nó một xu nhỏ nào hết, nhưng nó không cần. Tự nhiên, tôi trọng những tài ba đức tính đó. Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn.
Cái đó cũng đáng kể, phải không, ông?". Tối thứ bảy, tôi không tiếp ai hết, để tự xét mình. Năm 1915, Rockefeller là người bị nhiều người oán nhất ở miền mỏ Colorado.
Vì nơi đó vắng người nên tôi cho nó chạy nhảy tự do, không bị xích, cũng không bị đai mõm. Chịu không nổi họ! Họ đầy tự phụ, say mê về cái quan trọng của họ! Nực cười nhất là một số trong những kẻ đó lại được mọi người coi thuộc giới thượng lưu! Kẻ nào chỉ nói về mình thì chỉ nghĩ tới mình thôi. Cha đã phạt con vì con còn con nít mà cha bắt con làm như người lớn.
Đó là lời chửi thậm tệ nhất của họ. Nó muốn giết người là giết, không vì một lý do gì hết". Nhưng vài hôm sau, người quản lý khách sạn kêu điện thoại bảo tôi mang mẫu bánh lại để tính giá cả.
Cậu nhịn ăn bữa trưa và để dành tiền giấy xe điện cho tới khi mua được một cuốn tự điển tả công nghiệp các danh nhân nước Mỹ. Than ôi! Thực trạng khác xa những mơ mộng thiếu thời một cách độc địa làm sao! Sau cùng, năm 82 tuổi, Tolstoi không chịu nổi sự bất hòa ghê gớm trong gia đình nữa và một buổi tối, tháng 10 năm 1910, tuyết sa đầy trời ông trốn bà, đi xa, trong đêm tối và lạnh lẽo, không biết là đi về đâu. Miền đó, ông chủ xí nghiệp đúc chì biết rõ lắm và có nhiều khách hàng ở đó.
Mà ta lại quên điều đó, có khi không biết tới nữa. Anh này nhút nhát, đứng xa xa, không nói nửa lời, mà tên của anh trước sau chỉ nhắc tới có một lần, vậy mà trước khi từ giã, Tổng thống đưa mắt kiếm anh ta, bắt tay anh ta, gọi tên anh ta và cám ơn đã mất công tới. Cô Louisa May Alcott, danh lúc đó vang lừng, chịu viết giúp một tờ báo chí của ông, vì ông hứa xin đưa tiền nhuận bút là 100 mỹ kim, không phải để biếu cô mà để biếu một hội thiện mà cô che chở.