Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi.
Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Em vẫn biết là anh bất mãn. Giữa thẳng thắn và kiêng nể.
Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính.
Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót.
Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau.
Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó. Hoàn toàn không ngái ngủ.
Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.
Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Chúng tôi làm theo luật. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình.
Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.
Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Cái bướu ở lưng lồi lên.